Old school Swatch Watches
TẢI TRÒ CHƠI . IN
Wap Tải Game Điện Thoại

Truyen teen ,Lời nối dối ngọt ngào


Chương 05:Tin dữ Tai sân sau của biệt thự, không khívô cùng lãng mạn. Trên chiếc xích đu, Mai Mai và Lạc Dương đang ngồibên nhau, im lặng, ngắm nhìn thiên nhiên ....Lá trong lá....tay trong tay.... Im lặng là phong cách của Lạc Dương. Anh không thích nói nhiều. Mai Mai thì khác, cô sôi nổi, cô nghịch ngợm, nhưng lâu dần cũng thành quen Và họ chỉ ngồi đó, lắng nghe nhịp đập trái tim của nhau trong niềm hạnh phúc vô hạn...... Bất chợt.... reng reng - tiếng chuông điện thoại của Lạc Dương đang réo. Người ở đầu dây bên kia là mật thám của Lạc Dương ở Mĩ -Thiếu gia, sau thời gian dài tìm kiếm tin tức của cậu Tử Long cuối cùng hôm nay tôi cũng tìm được rồi.Tôi không hiểu sao người ta giấu kĩ chuyện này như vậy nhưng mà....thiếu gia à, ngày mai cậu Tử Long sẽ về Việt Nam. Thiếu gia, thiếu gia còn nghe máy không? A lô,a lô.... Lạc Dương nghe mà rụng rời chân tay. Chiếc điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống đất.Khuôn mặt anh bắt đầu biến sắc, tái xám đi. Anh rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ Anh để Mai Mai ở đó 1 mình, bỏ vào nhà , nằm gục xuống bàn làm việc Tối, ăn cơm, ngủ sớm Lạc Dương cố ngủ để quên đi tất cả nhưng cứ nhắm mắt vào là nhữnglời nói của tên mật thám lại bít kín tâm trí anh Cái tin ấy có nên nói ra không? Nếu nói ra rất có thể anh sẽ mất cô ấy lần nữa vì anh biết cô ấy vẫncòn yêu Tử Long nhiều lắm. Trong trái tim cô, Tử Long vẫn chiếm 1 vị trí quan trọng Nhưng nếu không nói ra anh sẽ trởthành kẻ dối trá. Biết mà không nói sẽ day dứt lắm! Anh nhìn Mai Mai- người con gái anh yêu đang nằm trong vòng tay anh, ngủ, thở đều. Lạc Dương đặt tay lên bờ môi cô ấy, lòng xót xa "Chẳng lẽ ông trời không để anh bên em sao?- Lạc Dương nhủ thầm nét đau khổ hiện rõ lên khuôn mặt anh Bất chợt Mai Mai tỉnh giấc, cô mở to đôi mắt long lanh nhìn anh -Sao anh không ngủ? Lạc Dương không dám đối diện với cái đôi mắt thơ ngây ấy. Anh sang phòng làm việc trốn chạy tất cả. Mai Mai lo lắng vội vã chạy theo anh ấy Bên bàn làm việc, vẫn là đôi mắt nhìn xa xăm ấy, vẫn cái khuôn mặt đăm chiêu đau khổ ấy...... -Anh có việc gì buồn à? Hay công ticó vấn đề gì? Nói cho em biết đi! Em lo muốn chết đi được. Bao năm qua, khi em đau khổ em đã tìm tới anh vậy thì tại sao giờ đây anh không nói gì với em? Em muốn được san sẻ nỗi đau cùng anh ! Lạc Dương không trả lời câu hỏi ấy, chỉ nhìn cô đắm đuối và nói: - Em sẽ chỉ là của anh thôi đúng không? Dù không hiểu ý định của Lạc Dương là gì nhưng Mai Mai vẫn trả lời. Cô ôm chầm lấy Lạc Dương trong 1 cái ôm thật chặt -Vâng, chắc chắn thế, mãi mãi thế!- Cô nhìn Lạc Dương ánh mắt tha thiết-Từ bây giờ em sẽ mạnh mẽ để tự chăm sóc được mình, tự bảo vệ được mình và bảo vệ cả người em yêu nữa Lạc Dương đẩy cô ấy ra -Được rồi, em nói thế là anh yên tâm rồi ! Giờ thì em đi ngủ đi, đừng bận tâm đến anh nữa-Lạc dương thúc giục Mai Mai đành đi ra ngoài nhưng cô ấy không về phòng ngủ. Mai Mai ngồi ngay trước cửa phòng làm việc của Lạc Dương, gục đầu xuống đó trầm tư suy nghĩ Làm sao cô có thể ngủ được lúc này khi Lạc Dương đang 1 mình chịu khổ chứ?! Cô tự giận mình ngốc nghếch. Đã hậu đậu hết chỗ nói, học hành cũng chẳng giỏi giang gì, lại yếu ớt. Cô không đủ sức tiếp quản công ti của gia đình. Bố cô cũng đã có tuổi, lại mắc bệnh huyết áp, đã bị tai biến 1 lần rồi, ông cũng không muốn tham gia vào thương trường nữa Vậy là vì yêu Mai Mai và vì mối quan hệ thân thiết của thế hệ trước, Lạc Dương đã nhận lời tiếp quản công ti Anh vừa phải giúp bố ở công ti của gia đình, vừa làm Tổng giám đốc công ti nhà Mai Mai. Gánh nặng đè lên đôi vai chàng trai 25 tuổi này thật quá lớn! Gia đình cô nợ anh ấy nhiều lắm ! Vậy mà giờ đây nhìn anh ấy khổ sở thế kia Mai Mai chẳng thể làm gì. Cô thút thít khóc. Tiếng khóc của cô khiến Lạc Dương giật mình. Anh vội vã chạy racửa -Ngốc ơi là ngốc ! Anh bảo em đi ngủ chứ đâu bào em ngồi khóc!!!!???? -Em sẽ không thể ngủ nổi nếu anh cứ như thế này !-Mai mai ngã vào vai Lạc Dương nấc lên Lạc Dương rất sợ nước mắt con gái, anh đành vào phòng nhắm mắt vờ ngủ. 1 lúc lâu sau khi Mai Mai đã ngủ say Lạc Dương mới quay sang nhìn cô nói khẽ -Em giỏi thật đấy ! Lúc nào cũng dùng nước mắt để bắt nạt anh!............ Em khóc vì anh, không ngủ nổi vì anh vậy thì làm sao anh có thể rời xa em được đây???!!! Anh chưa từngnói dối em, chưa từng giấu em chuyện gì nhưng lần này sẽ khác. Anh sẽ ích kỉ để giữ được em bên anh ! "Trong tình yêu cũng phải có sự íchkỉ, ích kỉ rồi để ta thấy sự rộng lương, sự vị tha trong tình yêu quantrọng như thế nào Đôi khi, ích kỉ cũng là cách thể hiện ta yêu nhau đến nhường nào ! Nhưng 1 khi sự ích kỉ đó đi quá giới hạn, tình yêu sẽ tan vỡ và bạn sẽ là người bị tổn thương" Lạc Dương đang ích kỉ, liệu anh ấycó phải trả giá cho hành động ấy không ?............. Chương 06:Khi tử thần vẫy gọi Lạc Dương đã quyết định rồi. Anh sẽ không nghĩ đến chuyện ấy nữa. Không đau. Không dày vò. Anh sẽ coi như không biết gì và từ nay sẽ quan tâm Mai Mai nhiều hơn, không để cô ấy ra ngoài 1 mình, nếu không rất có thể cô ấy sẽ gặp lại Tử Long..... Lạc Dương và Mai Mai đang trên đường từ sân bay trờ về nhà. Đường vắng lạ lùng. Chợt Mai mai lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng đáng ghét đó -Lạc Dương này, anh đang yêu ai à? -Yêu em chứ yêu ai-Lạc Dương cười lớn trả lời cái câu hỏi thậm ngốc của cô nàng -Không, ý em là.... Trong máy tính của anh có 1 cái ảnh anh chụp với côgái nào đó....-Mai Mai lúng túng Lạc Dương nghĩ 1 lúc rồi bỗng "à" lên 1 tiếng . Anh ấy bắt đầu cười, cười nghiêng ngả tưởng chừng không thể ngừng được Mai Mai nhìn anh vẻ mặt khó hiểu -Em....em ghen với mẹ anh à? Cái ảnh ấy là anh chụp với mẹ lúc mẹ còn trẻ Cô bé xấu hổ quá chả biết nói gì. Chết vì cái tội không xem cho kĩ. Côấy chỉ lướt qua phòng Lạc Dương, nhìn loáng thoáng thấy cái ảnh mà cũng hỏi. Xấu hổ thật ! Đang cười vui vẻ thế bất chợt Lạc Dương nhận ra phía sau có 3 chiếc ô tô đen đang bám đuổi theo mình. Càng lúc càng gần.... Kít.....- 1 chiếc ô tô bất ngờ lao lên phía trước chặn đường khiến Lạc Dương phải phanh gấp. 2 người giờ đây đang rơi và tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Người chặn trước kẻ chặn sau Họ đang lờ mờ hiểu rằng việc này chắc chắn có liên quan đến vụ phá sản của công ti X ngày hôm qua Lạc Dương mở cửa xe ra ngoài, khuôn mặt rất kiên định không chút sợ sệt. Mai Mai lo quá, kéo tay Lạc Dương lại -Đừng, anh đừng ra,vệ sĩ của chúng ta sắp đến rồi. Nếu anh ra ngoài rất có thể sẽ........ Mai Mai chưa kịp nói hết đã bị Lạc Dương chặn họng -Không,em đừng có nói nhiều-anh ấy nói, ánh mắt nảy lửa -Nếu ra, em sẽ ra cùng anh. Khônglẽ anh không coi em là vợ Tuy rất sợ nhưng Mai Mai không nỡ lòng nào nhìn Lạc Dương chịu đau 1 mình. Nhưng bản lĩnh của 1 thằng đàn ông không cho phép Lạc Dương làm thế. Anh không thể đê người anh yêu gồng mình lên chịu khổ cùng anh. Nếu có việc gì anh sẽchịu đựng 1 mình -Chính vì coi em là vợ nên anh mớinhư thế ! Ngồi yên ở đó. Em mà ra thì đừng có trách anh-Lạc dương gắt lên Đây là lần đầu tiên Mai Mai thấy anh ấy như thế. Ánh mắt dịu dàng thường ngày giờ đây trở nên vô cùng hung dữ. Cô sợ hãi đành ngồi trong xe không dám ra ngoài Mấy tên côn đồ thấy chướng tai gai mắt trước cái cảnh sướt mướt kia nổi giận đùng đùng.Kẻ cầm đầu sai bọn đầy tớ đến định kéo cô bé ra khỏi xe -Khoan đã, đừng có động vào cô ấy, có chuyện gì nói với tao đi -Được thôi, con bé này là vợ mày à? Ha ha trông cứ như trẻ con ấy nhỉ? Mày có gu thẩm mĩ quái dị đấy- tên cầm đầu chế nhạo giọng đầy khiêu khích Lạc Dương giận lắm nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến mức kiêu ngạo -Đừng nói nhiều , mày muốn gì? -Được rồi, tao nói chủ đề chính nhé. Lạc Dương à, mày còn trẻ mà dám lật đổ ông chủ của tao, khá lắm! Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ !!!! Và rồi nhanh như chớp, tên cầm đầu xông tới bên Lạc Dương dùng lưỡi kiếm sắc nhọn chém 1 đường dài từ vai phải xuống tận bên sườn trái Hắn nhanh quá khiến Lạc Dương không kịp trở tay. Anh ấy ngã xuống , máu bắt đầu chảy ra... Đến lúc này thì Mai Mai không thể giữ bình tĩnh được nữa. Cô vội mở cửa xe, lao ra ngoài, chạy đến bên Lạc Dương. Nước mắt chảy ròng ròng trên gò má,mồ hôi túa ra ướt áo, tóc bết lại -À, con bé kia, tao sẽ cho mày chết chung với nó! Nói rồi bọn chúng định chạy tới đâm cô bé. Lạc Dương hốt hoảng, cố dồn chút sức lực cuối cùng kéo Mai Mai tránh khỏi nhát kiếm ấy Vết thương rách to ra, Lạc Dương nằm phục xuống đất, bất tỉnh.... Tên cầm đầm tức giận vì đâm hụt, xông tới định chém tiếp. Đột nhiên..... Bùm...-viên đạn bay thẳng vào tay tên cầm đầu. Đó là đạn từ phía vệ sĩ của Lạc Dương Cũng tại Lạc Dương chủ quan quá, anh nghĩ sẽ chẳng có việc gì xảy ra nên mới bảo vệ sĩ không được theo sát xe của anh, phải cách 1 đoạn chothoải mái.K e n h t r u y e n . p r o Thật may mắn là họ đến kịp nếu không Mai Mai cũng sẽ bị thương nặng! Người của Lạc Dương đông hơn, lạidùng súng, tên cầm đầu bị thương nặng, lũ côn đồ phải tháo chạy. Đoàn vệ sĩ của Lạc Dương đuổi theo Tiếng còi xe ô tô inh ỏi.... Tiếng bước chân người rầm rập.... Nhưng Mai Mai không còn nghe thấy gì nữa. Trong đầu cô giờ đây chỉ còn hình ảnh của Lạc Dương và máu Máu chảy nhiều quá, thấm đỏ hết chiếc áo sơ mi trắng Lạc Dương đang mặc. Máu túa ra cả tay Mai Mai, thấm xuống cả mặt đường Những giọt nước mắt tuôn ra giàn giụa, rơi xuống áo Lạc Dương tạo thành những vệt loang lổ Lạc Dương bất tỉnh rồi. Anh ấy không còn cảm nhận được Mai Mai đang ngồi bên anh, không còn đủ sức ngăn những giọt nước mắt kia nữa..... Cảnh tượng lúc này thật kinh hoàng!!!!!!!! -Tiểu thư, tôi đã gọi xe cấp cứu từlúc nãy mà họ vẫn chưa tới-Tên vệ sĩ lúng túng sợ hãi Mai Mai rất sợ máu, như bình thường thì khi thấy máu cô ấy có thể ngất ngay lập tức. Nhưng lúc này đây cô bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào ! Cô không thể để người cô yêu chết vì sự yếu đuối của mình được. Cô đã hứa sẽ mạnh mẽ để tựbảo vệ mình và bảo vệ anh ấy nữa. Đây là lúc để cô thực hiện lời hứa đó -Cậu mau gọi lại đi. Nói tôi là Hoàng Mai Mai con gái ông Hoàng Nhật Long. Gọi đi, nhanh lên -cô ấy nói gấp gáp - giám đốc bệnh viện ấy là bạn bố tôi Chiếc xe cứu thương chết tiệt 5 phút sau mới đến. Vết thương của Lạc Dương không sâu nhưng dài và vì thời gian chờ đợi quá lâu, anh ấy đã mất rất nhiều máu Trên đường tới bệnh viện, Lạc Dương đã được sơ cứu băng lại vết thương, máu không chảy ra nữa. Nhưng Mai Mai vẫn rất lo lắng. Cô chỉ biết khóc và cầu nguyện xin tử thần đừng mang anh ấy đi. -Cháu có biết chàng trai này nhóm máu gì không? Cậu ấy cần truyền máu ngay bây giờ. -Cháu có thể cho được. Anh ấy và cháu cùng là nhóm máu O -Trông cháu gầy yếu thế này,liệu.... Chưa để bác sĩ nói hết câu, Mai mai đã vội vã tiếp lời, vừa nói vừa khóc nấc lên -Không sao, bác lấy máu ngay đi, cháu không thể để anh ấy chết được!!!!!! Trước lời cầu xin khẩn khoản của cô bé , bác sĩ đành lấy máu. Trên xe chỉ có 1 mình cô là nhóm máu O. Tên vệ sĩ đi theo là nhóm AB không thể cho được. Lạc Dương đã mất rất nhiều máu cần 1 lượng lớn để bù đắp nhanh chóng nếu không sẽ nguy kịch đến tình mạng. Vì đi quá vội vàng bác sĩ đã quên máu dự trữ và cũng tại họ nghĩ mọi việc sẽ chẳng có gì nghiêm trọng.Sốphận Lạc Dương giờ đây hoàn toàn dựa vào Mai Mai Cô đang cố gắng gồng mình lên để cứu sống người cô yêu. Đến lúc nàyđây, khi tử thần đang vẫy gọi Lạc Dương cô mới nhận ra mình yêu anhấy nhiều như thế nào !!!! Cô không thể để mất anh ấy được ! Máu trích ra nhiều quá, mặt Mai Mai bắt đầu tái đi -Thôi, thế thôi, cháu muốn chết à? -Bác sĩ cứ lấy đi, bao nhiêu cũng được- Mai Mai nhìn nữ bác sĩ ánh mắt tha thiết pha chút tuyệt vọng -Sắp đến bệnh viện rồi, sẽ có máu ngay thôi. Chàng trai này không sao nữa rồi ! Nghe bác sĩ nói thế, Mai Mai mới tạm yên tâm ngừng truyền máu....... ....... Tại bệnh viện, tất cả trắng toát 1 màu.... Tẻ nhạt...... đau đớn.... Đã nửa ngày rồi, Lạc Dương vẫn bất tỉnh. Bố mẹ anh và bố mẹ Mai Mai có đến bảo rằng muốn ở với anh nhưng Mai Mai không chịu, cô ấy nhất quyết 1 mình ở lại chăm sóc anh ấy Mai Mai ngồi bên Lạc Dương, ngắm nhìn khuôn mặt người đã quyết bảovệ cô tới cùng trong tình trạng nguykịch. Khuôn mặt vẫn trắng bệch, không chút sức sống. Đôi hàng mi vẫn nhắm chặt, mệt mỏi , vô hồn. Môi tái nhợt. Anh ấy thở rất khó nhọc, tim đập rất yếu ! Cô nhìn Lạc Dương, đôi môi mím chặt để khỏi run lên bần bật vì đau đớn. Anh ấy đau, cô cũng đau! Cô thương anh, xót xa cho anh nhiều lắm ! Vì sớm nhận ra ý đồ xấu của tên Tổng giám đốc công ti X . Lạc Dương đã quyết không hợp tác với hắn, không trợ cấp tiền cho hắn. Công ti đó đang kủng hoảng tài chính vì mục đích cầu lợi nên tên Tổng giám đốc mới muốn bắt tay hợp tác Lạc Dương không muốn ảnh hưởngđến công ti nhà Mai Mai nên mới ra nông nỗi này. Càng ngày cô và gia đình càng nợ anh ấy nhiều hơn Và Mai Mai đã khóc vì bất lực....... - Mai Mai ,em đừng thút thít trên vai anh nữa, anh thấy đau....-Lạc Dương vừa nói vừa thở dốc , mệt mỏi. Mai Mai đúng là 1 cô bé vụng về hết chỗ nói., tựa đầu vào đâu không tựa lại tựa lên đúng chỗ bị thương của Lạc Dương +.+ Lạc Dương đã tỉnh được 1 lúc rồi nhưng vì muốn .....giữ hình tượng trước mặt vợ nên đến lúc đau quá rồi mới gọi Mai Mai !( Anh hùng đếnthế là cùng. Bó tay =.=) Mai Mai giật mình, gạt nước mắt định chạy ra gọi bác sĩ nhưng bị Lạc Dương ngăn lại -Đừng , đừng gọi bác sĩ, em lại đây . Anh bất tỉnh mấy tiếng rồi? -Anh ở đây 12 tiếng 43 phút rồi. Anh lúc nào cũng bảo em ngốc anh mới là đồ ngốc đấy ! Sao lại chịu trận 1 mình thế chứ?-Mai Mai vừa nói vừa khẽ vuốt mái tóc Lạc Dương nhìn anh ấy âu yếm Thấy Mai Mai lo lắng cho mình nhiều như vậy,Lạc Dương vui vô cùng, anh ấy cười rất tươi dù đang mệt -Để anh xem nào, mới không đượcnhìn em có 12 tiếng thôi mà nhớ quá đi mất. Mà nước mắt em nhiều thật đấy, không khéo phải dùng thùng chứa ấy chứ ?! Anh không chết được đâu, khóc làm gì Thế em có bị trầy xước chỗ nào không? Mai Mai khẽ lắc đầu -Không sao thì tốt rồi, nếu em có mệnh hệ gì thì anh ân hận cả đời mất. Là con trai mà không bảo vệ được người yêu tội nặng lắm em có biết không? (cười) Đang nói chuyện vui vẻ thì ông giám đốc bệnh viện bước vào, nhìn Lạc Dương, sửng sốt -Ái chà, cháu tỉnh nhanh hơn ta tưởng đấy, mất nhiều máu thế......Đúng là sức trẻ có khác-rồi ông ấy cười hiền hậu, quay sang hỏiMai Mai -Vị hôn thê của cháu đây à? Rất cókhí chất đàn ông ! Khá lắm ! Ông ấy nhìn Mai Mai nháy mắt tinh quái vẻ trêu chọc khiến cô bé đỏ mặt -Thôi, bác không làm phiền hai đứanữa, có việc gì thì cứ gọi bác nhé! Đến lúc này Lạc Dương mới chợt nhận ra khuôn măt xanh xao mệt mỏi cùng mái tóc rối bù của Mai Mai.Anh lo lắng hỏi -Em mệt lắm à? Đầu tóc thế kia mà xem được sao? May cho em là vẫn còn có anh yêu cái sự vụng về của em đấy ^^ Mai Mai chỉ cười rồi chải lại mái tóc. Cô không nói gì đến việc truyền máu của Lạc Dương. Anh ấy đã âm thầm chịu khổ quan tâm chămsóc cô, chẳng lẽ cô lại không thể làm được điều tương tự. Máu có thể bù lại được nhưng những nỗi đau thì thật khó phai mờ !!! ....... Lạc Dương tỉnh lại Mai Mai vui lắm.Cô ấy trở lại với hình ảnh ngây thơ,nghịch ngợm như mọi ngày. Cả ngày cô cứ chạy tung tăng quanh giường bệnh của Lạc Dương, khi thì lấy nước cho anh ấy uống, khi thì đọc báo cho anh ấy nghe...... Không khí trong phòng vui vẻ, ấm áp lạ thường. Chẳng ai nghĩ đây là bệnh viện cả ! Mấy cô y tá thấy thế ghen tị lắm. Anh chàng đẹp trai thế kia cứ liên tục gọi Mai Mai là vợ. Không ghen mới là lạ. Còn cô nhóc kia cứ kè kè bên cạnh Lạc Dương không cho mấycô y tá có cơ hội....tiếp cận mục tiêu. Họ đành phải tranh thủ lúc đo thân nhiệt và tiêm thuốc để nói chuyện với Lạc Dương! (^^ Gian xảo) -Anh tên gì vậy?- cô y tá hỏi, nhìn Lạc Dương bằng đôi mắt .....hình trái tim ! -À.... Tôi à, tôi là Lạc Dương- Lạc Dương lúng túng trả lời -Woa, tên anh đẹp quá lại đẹp trai nữa ! Anh có người yêu chưa? Lạc Dương thấy bối rối trước thái độ......quá khích của cô y tá -Tôi đã đính hôn rồi, 1 tháng nữa tôi sẽ làm đám cưới! Mai Mai từ nãy đến giờ chứng kiếncái cảnh ấy tức giận vô cùng nhưng vẫn cố kìm nén. Nhưng cái cô y tá kia cứ nấn ná mãi, không chịu được nữa cô bé hét ầm lên -Được rồi, tiêm xong rồi thì chị đi ra ngoài cho. Chồng tôi cần nghỉ ngơi Thấy thái độ dữ như lửa của cô bé,cô y tá kia đành ngậm ngùi rút lui. Mai Mai xị mặt ra, không thèm nhìn Lạc Dương. Anh ấy thấy cô nhóc như thế thì bật cười lớn -Ghen à? -Ai thèm -Trên trán em có ghi rõ rành rành chữ "ghen" kia kìa. Tốt thôi, biết ghen là tốt đấy. Vậy có nghĩa là emyêu anh rất nhiều có đúng không ?!-Lạc Dương nói giọng trêu chọc rồi nháy mắt tinh quái với cô bé Lạc Dương thầm nghĩ : "cô bé này ghen nhiều hơn mình tưởng, ngày trước chắc thằng nhóc Tử Long còn khổ sở hơn mình". Anh nghĩ thế rồi bỗng nhiên cười lớn khiến Mai Mai càng tức hơn -Cô y tá ấy xinh thế anh thích rồi chứ gì? -Ừ, cái cô đó xinh thật-Lạc Dương trả lời rất hồn nhiên và chân thành -Đồ.....đồ háo sắc! Em ghét anh Con gái ghen ghê thật đấy. Giận dỗimãi không thôi. Lỡ miệng khen cô y tá đó, Lạc Dương bị Mai Mai giận nguyên 1 ngày. Phải nói thật là cái cô y tá đó xinh hơn Mai Mai. Nhưng đối với Lạc Dương thì Mai Mai luôn là số1 Thế nhưng trót dại dột rồi, Lạc Dương phải mất bao công sức dỗ lên dỗ xuông cô bé mới tạm thời nguôi giận! ....... Những ngày ở bệnh viện, phải đối phó với mấy cô y tá mê trai đẹp đã mệt lắm rồi, Lạc Dương còn phải khổ sở đối phó với đống thức ăn của Mai Mai Không biết ăn nhầm phải thuốc gì mà đột nhiên cao hứng nấu ăn. Cô ấy còn bảo với Lạc Dương rằng anh ấy thật vinh dự khi là người đầu tiênđược ăn món cô nấu Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nấu cho ai ăn cả, ngay cả Tử Long. Tại Lạc Dương hiền quá nên mới bị...... đàn áp Tử Long ma quái hơn. Biết rằng cô bạn gái nấu ăn dở ẹc nên cứ hễ khi nào Mai Mai nổi hứng ăn uống Tử Long đều dẫn cô đi ăn nhà hàng Bây giờ, Lạc Dương đang nằm trên giường bệnh, yếu như 1 con mèo, có muốn chống cự cũng chả được. Mai mai về nhà mở hết sách này sách nọ để học cách ...... nấu cháo ! Đây là lần đầu tiên nấu ăn, cô cũngkhông tự tin vào khả năng của mình nhưng cô vẫn muốn thử. Hỏng thì.....vẫn bắt Lạc Dương ăn, cô sẽ trả thù vì sự "háo sắc" của anh ấy ! Trong khi chờ Mai Mai về nhà nấu cháo, Lạc Dương nằm 1 mình suy nghĩ. Anh lại nhớ đến việc của Tử Long. Đã cố quên vậy mà vẫn nhớ. Nó khiến anh nhói đau. Chả lẽ anh sẽ phải hủy hôn với Mai Mai, để tuột tay cô ấy 1 lần nữa Mà người làm cô rời bỏ anh, không ai khác lại là Tử Long ! Anh cũng thấy có lỗi với Tử Long. Anh đã cướp Mai Mai từ tay cậu ấy 1 cách lén lút, có thể nói là như thế. Tử Long chưa trở về anh mới dành được cơ hội. Anh coi Tử Long như em trai nhưng để tuột mất tình yêuvì tình thân thì phải chăng là không đáng ??? Ạnh mệt mỏi với những suy nghĩ này. Liệu anh có nên buông tay ra trước không? Vừa để không cảm thấy có lỗi với Tử Long....... Vừa để không trở thành kẻ nói dối Mai Mai...... Có nên không????? Đang mải suy nghĩ thì Mai Mai tungtăng chạy vào khiến Lạc Dương giật mình. Cô ấy đến bên anh, mặt hớn hở, đưa ra trước mắt Lạc Dương 1 bát cháo to đùng Trong đầu cô đang có 1 ý nghĩ nham hiểm : "Anh chê em trẻ con à? Hôm nay em sẽ biến anh thành trẻ con" Lạc Dương muốn tự ăn lấy nhưng Mai Mai không chịu. Cảnh tượng lúc này thật khiến người ta phì cười. Trông Lạc Dương không khác nào 1 đứa trẻ. Thật mất phong độ quá ! Vừa ăn miếng đầu tiên, Lạc Dươngsuýt..... ngất. Mặn quá ! Nhưng anh đành ngậm ngùi nuốt hết cái bát cháo ấy. Ăn xong anh uống hết nguyên 2 cốc nước 400 ml trong 3 phút. Kinh dị ! Đã thế Mai Mai vẫn không chịu buông tha, lôi thêm ra mấy cái đùi gà rán KFC. Đến lúc này thì Lạc Dương xỉu thật! Người chứ đâu phải trâu bò mà ăn ghê vậy???!!!. Cô nhóc chả biết gì cả, cứ nghĩ đơn giản là ăn nhiều sẽ khỏe. Đúng là tiểu thư đại ngốc ! Sự ngốc nghếch này báo hại Lạc Dương đau bụng suốt 2 ngày. Khổ ! ........ Buổi tối, Mai Mai không chịu về nhà ngủ, cô ở bên Lạc Dương 24/24! Trong lúc Lạc Dương nghỉ ngơi, cô thường lấy giấy bút viết lách cái gì đó. Có lẽ là nhật kí. Cô ấy muốn chia sẻ niềm vui với những dòng chữ Rốt cuộc sau rất nhiều lần nấu hỏng cô cũng nấu được 1 nồi cháo ngon lành, được Lạc Dương khen cô vui quá ! Khi Lạc Dương đã ngủ, cô nằm trênchiếc giường bên cạnh nhìn anh ấy. Khuôn mặt đã hồng hào hơn, không mệt mỏi nhưng thoáng cái gì đó rất lo âu Đôi hàng mi thỉnh thoảng lại khe khẽ rung lên. Cô không hiểu tại sao lại như thế. Cô không biết rằng anh ấy đang phải trải qua những suy nghĩ kinh hoàng như thế nào ........ Sáng, tiếng nói tiếng cười xôn xao khiến Lạc Dương tỉnh giấc. Tay có cái gì nằng nặng, thân nhiệt cao hơn mức bình thường...... Bạn đoán đó là cái gì? Nếu là 1 con mèo cũng đúng, mà là Mai Mai cũng không sai ! Lạc Dương lật chăn ra, Mai Mai đang nằm trong lòng anh, cuộn tròn người ngủ ngon lành, bên cạnh cô là.......1 con mèo. Cô mang cả mèo vàobệnh viện. Đúng là khó đỡ! Cô ấy luôn gây những rắc rối ngớ ngẩn như thế cho Lạc Dương. Nhưng nếu không thế thì không phải là Mai Mai nữa rồi ! Lạc Dương yêu cô cũng vì cái tính con nít dễ thương ấy Vui thì cười buồn thì khóc. Đơn thuần dễ hiểu Anh thích những người con gái như thế Khi tỉnh dậy, Lạc Dương hỏi vì sao chui vào đây ngủ thì cô ấy trả lời hồn nhiên như cô tiên rằng để bảo vệ anh ấy !Lí do ấy khiến cả Lạc Dương lẫn mấy cô y tá nghe xong suýt ngất ........kênh truyện chấm prồ... Chương 07:Cuộc gặp định mệnh Hôm nay Lạc Dương được ra viện rồi, Mai Mai không về cùng anh ấy mà quyết định đi dạo phố 1 mình để mua tặng anh 1 món quà Cô không biết vì sao Lạc Dương không cho cô ra ngoài 1 mình. Phải cố gắng lắm cô mới trốn ra ngoài được Đôi chân bước đi vô định, và rồi chẳng hiểu tại sao cô lại đi vào con đường cô gặp Lạc Dương trong cái đêm mưa định mệnh ấy Trời nắng nhẹ, gió khe khẽ thổi, luồn qua mái tóc cô Bước chậm lại cô nghe lòng mình xuyến xao. Cô đắm chìm trong dòngsuy nghĩ về Lạc Dương và về cả Tử Long nữa. Cô yêu cả hai người nhưng rồi cô lại quyết định sống bên Lạc Dương. Nhiều lúc cô thấy mình kì lạ. Chờ đợi 1 người trong 6 năm và rồilại vội vàng cưới 1 người khác- người mà cô vẫn luôn luôn tự nhủ rằng anh ấy chỉ như anh trai thôi....... Nhưng rồi, trong nắng xuất hiện 1 bóng hình....... Cái bóng hình cô đã từng luôn nhớ....... Và cũng đã nhiều lần muốn quên........ Tử Long đứng đó trong ánh nắng mai, hơi nghiêng mình tựa vào chiếcxe đạp. Nắng chiếu khiến khuôn mặt anh rạng rỡ vô cùng Nụ cười trên môi tươi sáng, rạng rỡ như 1 thiên thần Đẹp đẽ tuyệt vời ! Người có gầy đi đôi phần , khuôn mặt cũng không còn cái vẻ non nớt nữa. Cũng phải thôi ! Anh cũng biết đến cái thương trường khốc liệt như thế nào, cũng biêt được trên đời này còn nhiều lắm đắng cay. Anh đã trưởng thành, đã già dặn hơn. Nhưng vẫn rất đẹp trai, trẻ trung, đậm chất 1 teen boy 18 dù anh đã 24 trong quần jeans và áo pull Trái tim Mai Mai đập loạn nhịp. Những kí ức cô đã cố chôn vùi chợttrào dâng mạnh mẽ. Cô xúc động nghẹn ngào không thốt nên lời Trong chốc lát những hình ảnh về Lạc Dương biến mất. Giờ đây cô chỉ còn nhìn thấy duy nhất 1 ngưởi đó là Tử Long Cô muốn chạy đến ôm lấy anh , để được khóc trên bờ vai ấy Nhưng khi làn sóng nước từ đáy mắt cô sắp sửa trào dâng thành những giọt nước mắt hạnh phúc thì nó đã ngưng tụ thành những nỗi đau! Cô không khóc được nữa . Trái tim cô dường như không muốn đập nữa khi nhìn thấy cái cảnh ấy. Tử Long đang ôm 1 cô gái khác vào lòng- 1 cô gái ngoại quốc, xinh đẹp và khá trẻ Và rồi Tử Long đạp xe lướt qua mặt cô, không liếc nhìn lấy một cái.Đó là lần đầu tiên cô thấy ánh mắt lạnh lùng từ phía Tử Long Cứ ngỡ như 1 người xa lạ, ngỡ nhưchưa tùng quen nhau Giây phút ấy, tưởng như trời đất xung quanh cô sụp đổ. Cô bàng hoàng, cô tuyệt vọng, ngã khuỵu xuống đường 6 năm xa cách..... 6 năm cho chờ đợi..... 6 năm cho 1 mối tình dang dở.... Quá đủ ! Quá đủ rồi ! Vậy mà cô còn phải chịu đựng thêm nỗi đau nàynữa. Ông trời liệu có quá bất công với cô? Cái hình hài ấy đang nhạt nhòa trong nắng và rồi biến mất hẳn.... Dù không muốn tin đó là Tử Long nhưng sự thật hiển hiện trước mắt cô .....Cay đắng... phũ phàng Tử Long đã quên cô rồi "Anh chợt đến, chợt đi mang theo những giọt nắng ấm áp những giọt nắng hạnh phúc của cuộc đời em, đểlại 1 mình em trong bóng tối cô đơnlặng nhìn theo bóng anh" Xung quanh Mai Mai giờ đây tất cả nhuốm 1 màu đỏ hoang tàn của hoàng hôn, của chia ly, của cái thứ hạnh phúc ám ảnh xót xa Màn đêm đang buông xuống che lấp ánh sáng nơi chân trời. Bóng tốibủa vây như muốn nuốt trọn lấy cô. Nhưng cô không còn sợ cái bóngtối ấy nữa, có thứ khác khiến cô sợ hơn nhiều. Đó là Tử Long Anh ấy tàn nhẫn, anh ấy vô tình. Chẳng lẽ với anh lời thề ước ấy chẳng là gì ? Ra đi 6 năm, bỏ lại mốitình đầu ngọt ngào và rồi đột ngột trở về tay trong tay với 1 cô gái khác Anh ấy bội bạc thế nhưng mà cô vẫn khóc, khóe mắt cay vì cái ngườibỏ cô mà đi Những giọt nước mắt rơi lã chã càoxé tâm trí cô, càng khiến vết thương lòng thêm đau. Vì sao cô phải khóc chứ? Dẫu biết anh ấy chẳng còn như lúc xưa. Nhưng Mai mai là như thế. Dù là xaxôi, dù là trong giấc mơ thôi, cô vẫnyêu Tử Long như ngày đầu tiên!....... Mối tình đầu tan vỡ, Mai Mai bướcđi 1 mình trong đêm, cố gắng nhặt lại những kí ức đẹp của ngày xưa êm đềm. Nào ngờ cơn gió nhẹ nhànggiăng giăng vây kín cuốn bụi và lá cây bay mù mịt che lấp đi tất cả Gió cuốn đi những hạnh phúc, những kí ức ngọt ngào để lại trong cô những nỗi đau, những đắng cay mà chẳng bao giờ có thể nguôi ngoai Cô muốn chết đi bỏ lại tất cả những buồn vui, để không phải yêu nhau, để không phải xa nhau, để ngàn lần chẳng phải đau Nhưng cô vẫn là một người tỉnh táo, cô sẽ không nhảy xuống hồ hayuống thuốc để tự tử khi chưa biết được câu trả lời thực sự từ chính Tử Long ..bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ.. Và cô cũng chưa thể chết nếu không được nắm tay anh ấy bươc chung trên 1 con đường thêm 1 lần nữa- ước nguyện cô ấp ủ 6 năm nay Cô vẫn lang thang 1 mình trên cái con đường cô yêu, cái con đường côvà Tử Long đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp. Trời đã khuya lắm rồi, cái lạnh thấm qua da thịt, đóng băng cả trái tim của Mai Mai. Gió thổi xào xạc, cuốn đi những đám lá dày. Cô cúi nhặt những chiếc lá lại thấy tim mình nhói đau "-Mai Mai, em thấy cái lá này đẹp không? Tặng em đấy ! Lá bàng hình trái tim lại màu đỏ nữa, đáng yêu thật ! Anh thấy nó giống em đấy, ngốc à !....." 1 đoạn hồi ức chợt quay về..... Nước mắt lại tràn bờ mi. Cô và Tử Long đã từng có cả 1 bộ sưu tập lá cây hình trái tim rất đẹp Tới tận bây giờ cô vẫn giữ nó. Có lẽ giờ đây Tử Long chẳng còn nhớ đến nó nữa. Tình yêu của anh cũng phai màu như những chiếc lá, tàn dần theo thời gian Nhưng đối với Mai mai thời gian trôi cũng chẳng thể làm thay đổi những yêu thương cô đã trao đến Tử Long. Trong tim cô lúc nào cũng vấn vương mãi hình bóng ấy Những kỉ niệm đã khắc sâu trong tâm trí cô. Sẽ thật khó để phai mờ! Cô nhặt những chiếc lá, ôm vào lòng, cố giấu tất cả những nỗi buồnvào đó. Và rồi..... cô thét lên trong khoảng không vắng lặng, đặc quánh 1 màu đen u sầu. Cô muốn xé ,muốn ngấu nghiến tất cả những kỉ niệm kia thành những hạt bụi..... nát vụn...... Để rồi gió thổi đi...... bay......bay mãi...... Hạnh phúc là 1 chiếc lá Âm thầm nảy lộc đêm đông Buồn đau là 1 chiếc lá Rụng trong nhựa ứa mai hồng Nhớ mong là 1 chiếc lá Run vô cớ giữa cành không Hờn ghen là 1 chiếc lá Vỡ đã tắt gió trong lòng Cô đơn là 1 chiếc lá Lay lắt mãi giữa cành không Tình yêu chỉ 5 chiếc lá Mà làm thành cơn giông ! Chương 08:Thiên thần và ác quỷ -Mai Mai , là em phải không?-tiếng Lạc Dương vọng lại từ đằng xa Mai Mai giật bắn mình, vội vã gạt đi nước mắt, quay lại đi về phía LạcDương Cô cố giấu đi nỗi buồn sau hàng mi, nở 1 nụ cười gượng gạo -Anh giỏi thật đấy lúc nào cũng tìmra được em. Nhưng mà anh đừng trách em nhé, em không mua được quà gì cho anh cả ! -Anh tìm em từ sáng đến giờ mới thấy, em trốn kĩ quá đấy (cười) Bất chợt Lạc Dương thấy nỗi buồnthoáng hiện trên đôi mắt cô. Anh là 1 người rất tinh ý, anh biết cô ấy đã khóc -Em vừa khóc phải không? Tại sao lại ra ngoài 1 mình từ sáng sớm tới tận lúc khuya như thế này. Ra ngoài sao không bảo anh 1 câu Em đang giấu anh chuyện gì ? - LạcDương đặt tay lên má cô, nhìn cô lo âu Cô ấy không trả lời, chỉ khẽ hôn lên bờ môi của Lạc Dương...... ......1 nụ hôn vô cảm..... lạnh lẽo..... Rồi cô ấy kéo tay Lạc Dương đi về phía xe ô tô tỏ ý muốn về. Lạc Dương rất thắc mắc, Mai Mai cư xửlạ lắm. Anh không biết trong đầu cô ấy đang nghĩ gì nhưng anh không dám hỏi , anh sợ sẽ chạm phải nỗi đau mà cô đang giấu kín Sương đêm đang rơi dày, phủ trắngô cửa kính xe. Giá như nó có thể làm mờ đi những kí ức trong cô Xe vẫn chạy, con đường tình yêu của cô đang xa dần........ Mai Mai ngoái nhìn lại. Niềm hạnh phúc ấy đành trả lại quá khứ. Từ nay con đường của cô và Tử Long sẽ chia đôi, chia lối bước và chia cả những nhớ thương Nhưng rồi khi chiếc xe chuẩn bị rẽ sang 1 con đường khác, Mai Mai bấtchợt lên tiếng -Lạc Dương, cho em xuống, cho em xuống đi anh, em không đi tiếp nữa đâu, em phải trơ lại chỗ đó! Xe vừa dừng cô ấy đã vội vã mở cửa lao ra ngoài, chạy nhanh trở lại phía Tử Long đã đi ban sáng Lạc Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh hoảng hốt chạy theo cô bé, kéo mạnh tay cô, giật lại Mai Mai vùng vẫy cố thoát khỏi vòng tay của Lạc Dương. Lạc Dươngvẫn ôm chặt lấy cô ấy. Mai Mai hét lớn, tiếng hét tuyệt vọng đầy đau khổ -Tử Long, đợi em, anh đừng đi 1 mình, cho em theo với- vừa nói cô vừa nấc lên 1 cách đầy thương cảm Lạc Dương như chết 1 nửa con người khi nghe câu nói đó. Vậy là lí do khiến cô ấy khác lạ chính là Tử Long. Anh đã cố gắng bảo vệ Mai Mai- nữ thần của anh. Nhưng cô ấy đã gặp Tử Long mất rồi. Ông trời luôn biết đùa con người. Mọi việc tưởng chừng đơn giản vậy mà lại thành ra khổ sở như thế này.Lạc Dương bất lực. Anh chẳng thể làm gì được nữa. Không thể làm kim đồng hồ quay ngược lại được nữa, không thể giữ nổi trái tim của Mai Mai nữa Tất cả thật trớ trêu ! 1 trò đùa củasố phận thật khó lòng chống lại. Quy luật tự nhiên đã định, Lạc Dương không đủ sức thay đổi vận mệnh của đời mình Anh chỉ biết lặng người, nghe trái tim mình mỗi lúc 1 nhói đau Mai Mai cầm lấy cổ áo anh, kéo xộc xệch -Tử Long , em nhớ anh, em yêu anh, yêu nhiều lắm. Tai sao anh lại đối xử với em như thế ????? Em đã chờ anh 6 năm rồi đấy ! Vì anh em đã làm tổn thương những người khác. Vậy mà anh trả cho em sự tàn nhẫn vô tình ấy ư? - Mai Mainấc lên từng hồi rồi lại nói tiếp -Mà không, không đúng, anh vẫn còn yêu em phải không? Anh chỉ giả vờ thôi đúng không? Nói đi, nói đi, anh trả lời em đi, TửLong !!!!!!!!!......... Mai Mai ngã vào vai Lạc Dương khóc nức nở Nhưng Lạc Dương không dỗ dành cô ấy như mỗi khi cô ấy khóc 6 nămqua . Mọi thứ đã đổi khác rồi ! Anh không còn là kẻ trắng tay trong tình yêu nữa. Anh và cô ấy sắp kết hôn. Cô ấy cũng yêu anh. Vậy mà lúc này đây, cô ấy đứng trước mặt anh và nói lời yêu với 1 thằng con trai khác Trước đây khi cô ấy khóc vì nhớ Tử Long ,dù đau lòng, Lạc Dương vẫn chấp nhận an ủi cô ấy. Nhưng bây giờ khác, anh không thể hèn nhát như trước kia nữa Lạc Dương cũng là 1 chàng trai bìnhthường, cũng biết ghen và có quyềnđược ghen. Và lúc này đây Lạc Dương đang rất giận dữ Liệu có thằng đàn ông nào chịu nổi khi người mình yêu đứng trước mặt mình mà cứ liên tiếp nói yêu 1 thằngcon trai khác ????!!!! "Yêu đơn phương đã đau khổ lắm rồi nhưng người mình yêu nói yêu mình và chạy theo kẻ khác có lẽ cònđau khổ hơn" - Belle princess Lạc Dương nắm chặt bờ vai gầy nhỏ bé của Mai Mai lắc thật mạnh -Em tỉnh lại đi. Hãy nhìn kĩ lại đi ! Anh là Lạc Dương là chồng sắp cưới của em, anh không phải Tử Long. Em hiểu không? Em tưởng rằng chỉ có Tử Long vô tình với em sao, chỉ có mình em bị tổn thương thôi sao ? Em hãy nghĩ lại đi ! Em đang làm gì với anh thế này ? Khiến anh tan nát thế này em vui lắm sao? Hay từ trước đến giờ em chưa từng coi anh là 1 thằng đàn ôngbình thường? Anh cũng như bao người khác thôi. Anh vị tha đủ rồi, anh cũng có quyềnđược ghen. Anh đang giận lắm đây em có biết không? Em nói yêu anh và rồi chạy theo 1 thằng con trai khác. Vậy với em anh là cái gì, là cái gì hả ? Nói đi - Lạc Dương nói mạnh, dằn từng tiếng 1 vô cùng đáng sợ ! Anh đang nhìn Mai Mai bằng ánh mắt hình lưỡi đao như 1 con quỷ hung tợn tàn ác lạnh lùng ngưng đauđớn Anh ấy không còn là thiên thần với đôi mắt dịu dàng nữa. Anh đã lột xác hoàn toàn. Tất cả những nỗi đau anh phải chịu đựng từ trước đến nay đang bùng nổ thành 1 cơn thịnh nộ Nhưng trái tim ác quỷ đang chảy máu. Đúng thế ! Lạc Dương đang lộtxác thành quỷ nhưng là 1 con quỷ đau khổ nhất cái thế gian này Anh đang quát tháo người khác đấy, đang dữ tợn đấy nhưng lòng anh đau lắm. Bởi người anh đang vùi dậplà người con gái anh yêu ! Anh yêu cô ấy nhiều lắm. Nhìn cô ấy phải vật lộn với cái vết thương lòng quá lớn như thế anh cũng xót xa lắm chứ Nhưng yêu càng nhiều thì hận càng nhiều. Anh đã trao cả trái tim mình cho cô ấy và cô đã bóp vụn nó Hận người hận người hận đến chết Khắc lên thân gỗ bóng hình người Đem về ghim chặt vào tấm ván Ngàn vạn lưỡi dao chém chặt người ( Cực phẩm gia đinh) Thiên thần và ác quỷ...... Yêu và hận....... Chưa bao giờ trong tâm trí Lạc Dương ranh giới giữa hai điều này lại gần nhau đến thế ! Ánh mắt sắc nhọn của Lạc Dương như lưỡi dao cứa vào da thịt Mai Mai. Anh đang nhìn cô trừng trừng. Cô sợ hãi phải đối diện với ánh mắt đó Giờ đây Mai mai chỉ như 1 con mồi nhỏ trong tay thú dữ. Tưởng chừng Lạc Dương có thể giết chết cô ấy ngay lập tức -Lạc Dương, anh đừng thế, buông em ra đi. Đừng nắm chặt vai em nhưthế. Anh làm em đau- Mai Mai run rẩy, nỗi đau nghẹn lại thành những tiếng nấc -Im đi! Đừng có dùng nước mắt đểbắt nạt tôi nữa ! Cô chẳng là gì với tôi cả. Vợ ư? Ha ha......- Lạc Dươngvừa nói vừa cười chua chát, giọng đay nghiến. -Mau biến đi ! Nếu cô còn yêu hắn thì mau biến đi. Đừng để tôi nhìn thấy cô -Lạc Dương lại nghiến răngken két 1 cách rùng rợn Và thế là Lạc Dương buông cô ấy ra, bước nhanh về phía xe ô tô. MaiMai vội vã chạy theo ôm chặt lấy anh ấy từ phía sau -Anh bình tĩnh lại đi..... Nhưng không để Mai mai nói hết câu Lạc Dương đã rút tay cô ấy ra, bỏ đi, không nói 1 lời Anh để cô ấy 1 mình trong bóng tối, trong đêm khuya lạnh lẽo, trongnỗi cô đơn dày vò .......Lạnh lùng.... Tàn nhẫn........ Anh khiến cho cả chúa tể bóng tối cũng phải rùng mình trước sự băng giá ấy Vậy là cái con đường tình yêu trải đầy hạnh phúc 1 thời trước đây đã tan biến. Giờ đây, nơi Mai Mai đang đứng khác nào con đường dẫn đến địa ngục tối tăm đầy đau khổ Mai mai đứng đó như trời trồng, lặng người thấy tim mình mỗi lúc 1 lạnh lẽo hơn. Tử Long đã quên cô vàbây giờ Lạc Dương cũng bỏ cô mà đi Cô chỉ còn có 1 mình, lẻ loi. Từ naysẽ chẳng có ai lau khô nước mắt chocô mỗi khi cô khóc nữa Kết thúc rồi ! Mọi thứ sẽ chấm dứttừ đây. Sớm muộn gì cô và Lạc Dương cũng sẽ hủy hôn. Đây là cái giá Mai Mai phải trả khi yêu 2 người con trai cùng 1 lúc Trước kia khác, bây giờ khác. Lạc Dương sẽ không bao giờ chấp nhận 1 người con gái ngày đêm quấn quítbên mình mà trong tim vẫn còn vấn vương hình bóng kẻ khác Cô đang đi lạc lối và bây giờ chỉ có1 mình sẽ thật khó để quay trở lại như quá khứ. Bất chợt Mai Mai thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng, cô ngã xuống đường, ngất lịm đi...... Lạc Dương đang 1 mình trên xe ô tô, phóng hết con đường này sang con đường khác với tốc độ nhanh khủng khiếp.Anh muốn trút tất cả những gánh nặng này vào gió Anh đã hiến dâng trọn vẹn cho tìnhyêu và những gì anh nhận lại được chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Thế đấy! Cuộc đời này luôn tồn tại những bất công như thế đấy ! Nó khiến người ta phải dày vò phảichìm trong bể khổ. Anh đang giận Mai Mai, 1 cơn giận tái nhợt nhưng anh vẫn thương xót cô ấy. Rốt cuộc cái bản tính dịu dàng vị tha trời phú cho anh lại làm khổ anh đến thế! Anh không giống như Tử Long và hầu hết những người đàn ông khác. Khi ghen chẳng ai còn quan tâm đến cảm xúc người mình yêu nữa. Họ rũ bỏ tất cả, chỉ quan tâm đến mình, đến cái tôi ích kỉ của mình. Nhưng Lạc Dương thì khác. Anh ấy nhẹ nhàng và tinh tế…. Trong tâm trí Lạc Dương giờ đây chỉ còn 1 mình Mai Mai- cô gái bé nhỏ đang 1 mình đau đớn. Tử Long đi rồi giờ đây Mai Mai chỉ còn mình anh nữa thôi Vậy mà anh lại bỏ đi. Cảm giác tội lỗi trào dâng khiến anh nhói đau Và rồi đột nhiên Lạc Dương quay xe trở lại Đường vắng lạ lùng. Đã 3. 30 phút sáng rồi. Sương rơi dày. Lạnh đến ghê người. Bất chợt tim Lạc Dương như bị ai bóp nghẹt, tưởng như không thở nổinữa. Mai Mai đang nằm trên đường bất tỉnh Lạc Dương chạy đến bên cô ấy lay gọi nhưng cô không còn nghe thấy gì nữa. Người lạnh ngắt, môi tím tái vô hồn như 1 xác chết. Anh vội vã nhấc cô ấy lên -Trời ơi, anh đã làm gì em thế này?!
Trang Chủ

Liên kết:Tảininja.5vn.mobi | Game Android hay | wapviet | Tải Trò chơi | Tai Game Mobile | Hack avatar | Tải Game Điện Thoại | WAP HAY - WAP 3G
Copyright by © Văn KHƯƠNG ®
Thank to:TẢININJA
Hỗ trợ:ADMIN

Tải Trò Chơi Trên Google | Google
C-STATDUA TOP WAP VIET